Content

0 nhận xét

Tám Mối Phúc

thứ bảy/1/11/2014
"Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao." (Mt 5,12a)

Đến với lời Chúa trong ngày lễ mừng các Thánh Nam Nữ hôm nay, Phúc Âm mang đến cho ta bài giảng vang vọng niềm vui của Chúa Giêsu. Bài giảng đó chính là tám mối phúc mà Chúa Giêsu gửi đến cho mọi người Kitô hữu như món quà Nước Trời dành cho những ai sống theo tinh thần của Chúa Giêsu. Tinh thần của Chúa Giêsu đó là: nghèo khó, hiền lành, sầu khổ với những ai đau khổ, công chính, thương người, trong sạch, xây dựng hoà bình, chịu bách hại vì lẽ công chính. Và các mối phúc chính là con đường duy nhất, tuyệt hảo nhất dẫn ta về quê Trời. 

Lạy Chúa, xin cho con cố gắng rèn luyện để sống theo tinh thần dù chỉ một mối phúc, để con cũng hưởng được vinh quang mà các Thánh đã  dành được nơi Thiên Quốc. Amen. 




0 nhận xét

Giải Thoát

thứ 2/27/2014
"Những kẻ đạo đức giả kia! Thế ngày sabát, ai trong các người lại không cởi dây, dắt bò lừa rời máng cỏ đi uống nước? Còn bà này, là con cháu ông Ápraham, bị Xatan trói buộc đã mười tám năm nay, thì chẳng lẽ lại không được cởi xiềng xích đó trong ngày sabát sao?" ( Lc 13,15-16)


Phúc Âm ngày hôm nay, Chúa Giêsu nói đến một ý nghĩa quan trọng của ngày sabát đó chính là tình yêu và sự giải thoát. Khi trưởng hội đường trông thấy việc Chúa Giêsu chữa lành cho người đàn bà đã bị quỷ làm cho tàn tật suốt mười tám năm thì tức tối vì cho rằng Chúa Giêsu đã phạm luật ngày sabát. Trước thái độ khó chịu của ông trưởng hội đường, Chúa Giêsu không ngần ngại lên tiếng phê phán: "Những kẻ đạo đức giả kia!" Bởi lẽ, họ đã hiểu sai ý nghĩa của ngày sabát mà còn dùng ngày sabát để áp đặt lề luật lên dân chúng. Chúa Giêsu dùng tập tục dắt bò đi uống nước vào ngày sabát của người Do Thái mà liên hệ đến ý nghĩa của ngày sabát đó chính là giải thoát và thể hiện tình yêu nơi tha nhân, nơi những người anh em cùng một Cha trên trời và cùng là con cháu Ápraham. 

Lạy Chúa, chúng con đây tuy không bị xiềng xích thể xác, nhưng lại bị cầm tù tâm hồn vì những tội lỗi của chúng con đã phạm. Xin Chúa thương xót chúng con là những kẻ có tội, xin cứu chữa và giải thoát chúng con. Amen. 
0 nhận xét

Giá Trị Con Người

thứ sáu/31/10/2014
"Trong ngày Sabbat, ai trong các ông có con lừa hay con bò rơi xuống giếng mà không lập tức kéo nó lên sao?" (Lc 14,5)


Lời Chúa ngày hôm nay, Chúa Giêsu một lần nữa phê phán thói giả hình của nhóm biệt phái và những người thông luật, đồng thời Ngài nêu lên giá trị cao cả của con người. Khi một người bị bệnh thuỷ thũng xuất hiện trước mặt Người trong bữa tiệc, dù biết những người biệt phái và luật sĩ là những người thông luật, nhưng Chúa Giêsu vẫn hỏi: "Trong ngày Sabbat, có được phép chữa bệnh không?" Nhưng họ làm thinh. Qua câu hỏi của Chúa Giêsu và thái độ lạnh lùng của họ, đã làm lộ ra bản chất thâm độc của những người biệt phái và luật sĩ, họ mời Chúa Giêsu đến dùng tiệc không phải vì quý mến Ngài nhưng chỉ muốn dòm xét và hạ gục Ngài. Đứng trước những cặp mắt dòm xét của những người biệt phái, Chúa Giêsu không những không sợ, mà Ngài còn chữa lành bệnh cho người bị bệnh thuỷ thũng và dạy cho họ một bài học về giá trị của con người vượt trên hết mọi đạo luật. Và họ không thể làm gì trước sự khôn ngoan của Ngài. 

Lạy Chúa, chúng con đang sống trong một thế giới mà nhân phẩm của con người bị xem thường và bị chà đạp một cách nặng nề. Xin bàn tay Thiên Chúa nâng đỡ và chữa lành những tâm hồn bị chà đạp, những tâm hồn đang hoen úa vì tội lỗi. Amnen.
0 nhận xét

Giới Răn Yêu Thương

“Hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, và yêu thương kẻ khác như chính mình ngươi." (Mt 22,37.39)

Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay, Chúa Giêsu đã mang đến cho chúng ta một điều răn mới, đó chính là điều răn yêu thương. Khi được hỏi về việc giới răn nào là quan trọng nhất, Chúa Giêsu đã không ngần ngại tuyên xưng rằng đó chính là giới răn mến Chúa và yêu người, đây chính là hai điều cót lõi nhất làm nên giới luật mà Thiên Chúa đã ban cho con người tại chân núi Sinai. Bởi lẽ, nếu chúng ta chỉ biết kính sợ Thiên Chúa nhưng lại thù hằn, ghen ghét, đố kị với anh em mình thì sự tin yêu mà chúng ta dành cho Thiên Chúa chỉ là giả tạo. Vì mỗi người đều mang hình ảnh của Thiên Chúa, và khi chúng ta biết yêu thương tha nhân như yêu chính bản thân mình là khi đó ta đang trao tình yêu chân thành nhất của ta dâng lên Chúa Cha. 

Lạy Chúa, xin cho con sống giới luật yêu thương mà Chúa Giêsu đã mạc khải cho chúng con vì khi biết mến yêu là khi đó con đang tuyên xưng đức tin trước mặt người đời. Amen. 
0 nhận xét

Sám Hối

"Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó. May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi." ( Lc 13,8-9)

Lời Chúa ngày hôm nay, đã cho ta thấy tình yêu mà Thiên Chúa dành cho mỗi người tội lỗi chúng ta và lời kêu gọi sám hối của Chúa Giêsu. Khi được nghe kể về những người bị tổng trấn  Philatô giết và qua chuyện mười tám người bị tháp Siloác đè chết, thấy được quan niệm sai lầm của những người Do Thái về người tội lỗi, Chúa Giêsu đã lên tiếng mời gọi mọi người sám hối và thay đổi quan niệm của mình để mưu cầu phần rỗi linh hồn: "Nếu không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy."

Trong lời mời gọi sám hối, Chúa Giêsu còn nói đến Chúa Cha là Đấng giàu tình thương qua dụ ngôn cây vả. Ông chủ là Chúa Cha, Chúa Con là người làm vườn và cây vả là con người tội lỗi chúng ta. Khi thấy cây vả không ra hoa kết trái, ông chủ đã muốn chặt đi, nhưng người làm vườn đã xin ông chủ cho cây vả thêm thời gian để người làm chăm sóc. Qua đó, Chúa Giêsu gửi đến cho mỗi người chúng ta một thông điệp rằng Chúa Cha luôn cho chúng ta cơ hội để sửa chữa sai lầm, và Chúa Giêsu là con đường duy nhất để ta giao hoà cùng Thiên Chúa.

Lạy Chúa, conn người con đầy tội lỗi, xin cho con được mau mắn ăn năn sám hối theo tinh thần Chúa Giêsu để con xứng đáng là con cái Chúa. Amen. 
0 nhận xét

Nhìn Nhận

"Cảnh sắc đất trời, thì các người biết nhận xét, còn thời đại này, sao các người lại không biết nhận xét?" (Lc 12,56)


Lời Chúa ngày hôm nay, Chúa Giêsu trách những người Do Thái có mắt mà như mù, họ có thể nhìn nhận thời tiết, mùa màng, những thay đổi của môi trường, nhưng lại không nhận ra điều mà họ mong chờ bấy lâu nay một Đấng Messia đang ở giữa họ chính là Chúa Giêsu. Ngài đến với dân Israel không chỉ bằng lời nói mà còn bằng cả hành động, bằng những phép lạ Ngài làm, nhưng lòng dân chúng vẫn chai đá, họ theo Ngài chỉ vì những toan tính con người bên trong họ. 

Lạy Chúa, con mắt thể xác con thì sáng, nhưng con mắt tâm hồn lại mù loà. Xin Chúa mở con mắt tâm hồn con để con luôn nhận thấy bàn tay Chúa dìu dắt, hướng dẫn con. Amen.


0 nhận xét

Bình An Nước Trời

"Các con tưởng Thầy đến để đem sự bình an xuống thế gian ư? Thầy bảo các con: không phải thế, nhưng Thầy đến để đem sự chia rẽ." ( Lc 12,51)

Đến với lời Chúa ngày hôm nay, Chúa Giêsu đem đến một sự bất ngờ bởi câu nói của Ngài: "Thầy đến để đem sự chia rẽ".  Bởi lẽ, Thiên Chúa sai Chúa Giêsu đến trần gian để đem lại bình an và ơn cứu độ cho con người. Chúng ta hãy bình tĩnh và suy đi gẫm lại câu nói của Ngài, sự thật Chúa Giêsu muốn gửi đến cho mỗi người Kitô hữu chúng ta một thông điệp thật sự sâu sắc. 

Chúng ta hãy nhìn lại lịch sử của dân Do Thái, ngay từ Cựu Ước, họ đã mong muốn một Đấng Messia đến để mang lại hoà bình cho dân tộc của họ. Nhưng đó chỉ là sự bình an của con người, bình an của trần gian, Chúa Giêsu đến để đem lại một sự bình an cao trọng hơn đó chính là bình an của nước Trời. Và bình an mà Ngài mang đến không phải dễ dàng lấy được, sự bình an đó chỉ dành cho những người đầu tranh vì Tin Mừng mới có được, và vì thế sự chia rẽ sẽ đến với những người đón nhận lời Chúa vì họ sẽ bị nhiều người phản đối, thù ghét. 

Lạy Chúa, làm sao con có thể đạt được bình an nước Trời trong khi con là một kẻ kém tin, yếu đuối và tội lỗi. Xin Ngài mang lửa Tin Mừng vào lòng con để con thêm dũng khí làm chứng cho Chúa trước mặt người đời. Amen.  
0 nhận xét

Sẵn Sàng

“Hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.” (Lc 12,40)

Tin Mừng ngày hôm qua cũng như hôm nay, đều hướng chúng ta tới hai điều này: tỉnh thức và sẵn sàng, và Chúa Giêsu cũng dùng chung hình ảnh ông chủ và người đầy tớ để giảng dạy. Ngày hôm qua, người đầy tớ được giao nhiệm vụ chờ đón ông chủ đi ăn tiệc cưới về, ngày hôm nay, ông chủ giao cho người đầy tớ làm quản gia để chăm sóc giai nhân. Ngày hôm qua, phần thưởng cho đầy tớ luôn tỉnh thức là được ông chủ tiếp đãi vào bàn tiệc và hầu hạ, ngày hôm nay, phần thưởng cho đầy tớ trung tín là được ông chủ đặt lên coi sóc toàn bộ gia tài của mình.

 Hai cách nói và hành động của các nhân vật trong hai dụ ngôn đều khác nhau, nhưng đều quy hướng về một lẽ sống dành cho tất cả những người Kitô rằng hãy luôn mang trong mình sự tỉnh thức và sẵn sàng "vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến." Và phần thưởng thật lớn lao dành cho người biết ý Chúa và đem ra thực hành trong tinh thần sẵn sàng. 

Lạy Chúa, Chúa đã nói: "Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều". Con đây như người đầy tớ biết ý chủ nhưng lại lười biếng và nhếch nhác, chính điều đó sẽ khiến con phải xa cách Chúa. Xin Chúa thương tha thứ cho linh hồn con mỏng giòn và tội lỗi. Amen. 
0 nhận xét

Tỉnh Thức

"Phúc cho những đầy tớ nào khi chủ về còn thấy tỉnh thức." ( Lc 12,37)

Phúc Âm ngày hôm nay, Chúa Giêsu nói đến một vấn đề quan trọng để đạt được Nước Trời đó chính là tinh thần tỉnh thức. Ngài ví mỗi người Kitô như người đầy tớ đợi chủ đi ăn tiệc cưới về, còn Thiên Chúa chính là ông chủ. Và Ngài đưa ra phần thưởng dành cho những người tỉnh thức mong chờ Chúa đến: "Thầy bảo thật các con, chủ sẽ thắt lưng, xếp chúng vào bàn ăn, và đi lại hầu hạ chúng". Tỉnh thức ở đây không có nghĩa là chúng ta phải bỏ ngủ nhưng là tỉnh thức trong tâm hồn, chúng ta phải luôn có tinh thần chuẩn bị tâm hồn sao cho thật sạch sẽ, trong sạch, phải luôn thắp sáng ngọn đèn đức tin và không để những cám dỗ xác thịt làm chúng ta mệt mỏi và ngủ quên. 

Lạy Chúa, tâm hồn vẫn luôn mệt mỏi, vẫn luôn vật vờ vì những đam mê xác thịt, điều đó sẽ làm Chúa giận lắm vì tâm hồn con nhơ bẩn không đáng cho Chúa ngự vào. Xin thương xót và giúp con dọn mình thật xứng đáng. Amen.  
0 nhận xét

Của Cải Là Phù Vân

"Kẻ tích trữ của cải cho mình mà không làm giàu trước mặt Chúa thì cũng vậy". ( Lc 12-21)

Đến với lời Chúa ngày hôm nay, Chúa Giêsu đã dạy cho chúng ta một bài học thật quý giá về việc sử dụng tài sản khi Ngài được một người trong đám đông nhờ Ngài xét xử về việc chia gia tài của mình. Trước yêu cầu đó, Chúa Giêsu đã không ngần ngại khẳng định rằng: "Các ngươi hãy coi chừng, giữ mình tránh mọi thứ tham lam: vì chẳng phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu." và Người còn kể dụ ngôn về một người giàu có tích trữ của cải cho riêng mình nhưng ông ta lại không sử dụng được. Bởi lẽ, của cải thế gian này chỉ là phù du chóng qua và không bền vững, và khi xét xử, Thiên Chúa không trọng ai nhiều của cải hơn nhưng Ngài tha thứ cho những kẻ giữ luật Thiên Chúa và yêu mến tha nhân. "Được cả lời lãi thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì"

Lạy Chúa, dù biết của cải chỉ là tạm bợ, nhưng chúng con vẫn lao đầu vào mà tìm kiếm, phụ thuộc vào nó mà quên đi bổn phận đối với Chúa. Xin Chúa tha thứ và mở lòng trí chúng con, để chúng con nhận biết đâu mới là điều quan trọng trên con đường về nhà Cha. Amen. 
   
0 nhận xét

Chu Toàn Bổn Phận Công Dân

Người bảo họ: "Thế thì của Xêda, trả về Xêda; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa". (Mt 22,21)

Lời Chúa ngày hôm nay, những người Pharisêu đã đặt ra câu hỏi thật hóc búa để thử Chúa Giêsu vì lòng ghen tức của họ: " xin Thầy cho biết ý kiến: có được phép nộp thuế cho Xêda hay không?" Từ Xêda ở đây khiến chúng ta hay hiểu lầm là một vị vua, nhưng đây chính cách gọi một nhà nước, một đế chế của người Do Thái thời Chúa Giêsu. 

Câu hỏi của những người Pharisêu thoạt nhìn thì có vẻ dễ trả lời, nhưng thực chất lại ẩn chứa nhiều cạm bẫy hòng tìm được lỗi sai nơi Chúa Giêsu. Bởi lẽ, nơi những người tin vào Thiên Chúa thì Thiên Chúa chính là Đấng tối cao duy nhất, chính vì thế, những người Pharisêu thắc mắc rằng họ có phải phục tùng nhà nước Xêda đang thống trị họ. Chúa Giêsu đã trả lời một cách thật khôn ngoan:  "Thế thì của Xêda, trả về Xêda; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa". Câu trả lời thật tinh tế, Ngài cho những người đang thử Ngài biết rằng Nước Thiên Chúa không thuộc về thế gian này, và việc chu toàn tốt bổn phận với đất nước, thể hiện mình là một người công dân tốt cũng là điều làm đẹp lòng Chúa.  

Lạy Chúa, hôm nay là Chúa Nhật truyền giáo, xin cho chúng con biết sống là một ngươi công dân tốt, một con người trưởng thành để những người xung quanh con nhìn vào  mà nhận biết Thiên Chúa. Amen. 
0 nhận xét

Thợ Gặt Lành Nghề

"Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về." (Lc 10,2)

Đến với lời Chúa ngày hôm nay, chúng ta được nghe lệnh truyền của Chúa Giêsu sai các môn đệ ra đi rao giảng Tin Mừng. Trước khi các ông ra đi, Chúa Giêsu đã nhắc nhở các ông nhiều điều, nhìn thấy được cánh đồng truyền giáo mênh mông, Ngài đã dạy các ông cầu nguyện cùng Cha rằng: "Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về." Lời cầu nguyện tuy ngắn ngủi nhưng chất chứa đầy sự khát khao có nhiều thợ gặt lành nghề để mang lời Chúa đến cho mọi người của Chúa Giêsu và tất cả những vị chủ chăn trong Giáo Hội. 

Lạy Chúa, cánh đồng truyền giáo không những mênh mông nhưng lại còn rất khó khăn, nguy hiểm, xin Chúa tăng sức mạnh và đức tin cho những vị chủ chăn, những tu sĩ đang truyền giáo ở khắp nơi trên thế giới. Và xin cho con biết từ bỏ chính mình, rèn luyện không ngừng để nên người thợ gặt lành nghề như lòng Chúa mong ước. Amen.
0 nhận xét

Men Pharisêu

"Anh em phải coi chừng men Pha-ri-sêu, tức là thói đạo đức giả. Không có gì che giấu mà sẽ không bị lộ ra, không có gì bí mật mà người ta sẽ không biết." ( Lc 12,1-2)

Qua Tin Mừng của 3 ngày vừa qua, Chúa Giêsu lên án và phê phán thói giả hình của những người Pharisêu, thì hôm nay, Chúa Giêsu khuyên dạy các Tông đồ hãy cẩn thận trước "men Pharisêu". Cụm từ "men Pharisêu" được Chúa Giêsu sử dụng thật tinh tế, bởi lẽ Ngài muốn nói đến mức độ ảnh hưởng của những người Pharisêu như men trong bột, nhưng loại men đó chỉ làm bột hư đi và không còn tinh tuyền. Chúa Giêsu muốn các môn đệ của Người phải thật cẩn thận không thôi sẽ bị ảnh hưởng bởi men Pharisêu và sẽ lây lan ra nhiều người trong Giáo Hội. 

Lạy Chúa, con đây cũng bị ảnh hưởng bởi men Pharisêu vì sự kiêu ngạo và giả dối của mình. Xin Chúa thương tha thứ và chỉ dạy con. Amen.
0 nhận xét

Đồng Loã


Anh chị em thân mến, có lẽ ai cũng đã đọc qua thông tin về vụ bạo hành bé Trần Thị Kim Ngân. Trong vụ này, dù người tình đánh con ruột của mình đến biến dạng thì người mẹ vẫn nhẫn tâm bao che cho hành vi sai trái của người đàn ông đó. Sau đây xin trích một đoạn thông tin về sự thật đau lòng này.

"Trước khi sự thật được phơi bày, Trang và người tình đã dựng nên một kịch bản để khai nhận trước Cơ quan điều tra.

Trang và Minh khai, cả hai đều là công nhân. Minh trước đây làm bảo vệ nhưng hiện tại đang chờ xin việc khác. Khoảng năm 2010, Minh và Trang đồng ý góp gạo thổi cơm chung như nhiều cặp trai gái công nhân khác. Đến năm 2011, thì Trang sinh được cháu Ngân, đặt tên là Đỗ Thị Ngân.

Trả lời câu hỏi của điều tra viên về nguyên nhân khiến cháu Ngân bị thương tích ngay trong căn phòng trọ của Minh và Trang, đôi nhân tình già nhân ngãi non vợ chồng này đáp tỉnh queo: "Vết trầy xước trên hai tay là do những trò nghịch ngợm khác người của con bé gây ra, còn hai mắt bầm tím và đầu bị sưng là do trượt chân té ngã cầu thang trong lúc di chuyển từ trên gác xuống".

Đỗ Trọng Minh, ngày hôm trước còn bảo: "Ngân không phải là con ruột của tui, nó là con của Trang", thì ngay ngày hôm sau đã thay đổi: "Ngân chính là con ruột của hai vợ chồng tui".

Để mọi thứ hợp lý hơn, Trang còn khai tên của cháu Ngân là Đỗ Thị Ngân cho trùng họp với Đỗ Trọng Minh. Trong lúc, tên thật của cháu là Trần Thị Kim Ngân. Nghĩa là, Trang luôn cố hết sức để bảo vệ người tình. Và mãi cho đến lúc này, Trang cùng người tình vẫn không xem việc bạo hành cháu Ngân đến biến dạng khuôn mặt, mắt sưng húp không thể mở ra … là hành vi sai trái."

http://antg.cand.com.vn/vi-VN/vuan/2014/10/84172.cand

"Khốn cho các người! Các người xây lăng cho các ngôn sứ, nhưng cha ông các người đã giết chết các vị ấy! Như vậy, các người vừa chứng thực vừa tán thành việc làm của cha ông các người, vì họ đã giết các vị ấy, còn các người thì xây lăng." ( Lc 11,47-48)

Đến với lời Chúa ngày hôm nay, lời phê phán con người giả hình của những người Pharisêu lại được vang lên nơi Chúa Giêsu. Ngài lên án sự hình thức độc ác của những người Pharisêu bằng việc xây lăng tẩm cho những tiên tri để che đậy cho hành động sai trái của ông cha họ. Bởi lẽ, khi Thiên Chúa gửi các tiên tri đến cùng dân Israel, họ đã không nghe lời các ngài, mà còn lăng mạ và giết các ngài. Vì thế, việc những người Pharisêu xây lăng tẩm cho các tiên tri thể hiện con người giả dối và hai mặt của những người Pharisêu, họ làm như vậy chẳng khác gì chỉ ra sai trái của cha ông cho thiên hạ nhưng lại cũng muốn che đậy và đồng tình với việc cha ông họ làm. 

Lạy Chúa, trong cuộc sống hằng ngày, chúng con đây nhiều khi cũng đồng tình với những việc làm sai trái của anh em mình vì lòng chúng con đầy rẫy sự hận thù. Xin Chúa thanh tẩy lòng chúng con, tha thứ cho chúng con vì con người hèn hạ và tội lỗi của chúng con. Amen. 


0 nhận xét

Giàu Kính Nghèo Khinh

Giàu Kính, Nghèo Khinh

PNCN - Vợ chồng tôi có của ăn của để nên cho con học trường quốc tế. Không biết có phải vì vậy mà cháu chỉ thích kết thân với người giàu sang?

Cháu có biểu hiện coi thường người nghèo khó, ít chữ nghĩa. Nhận quà, cháu chỉ chuộng những món đắt tiền, nhất là quà từ nước ngoài; còn quà dưới quê gửi lên, cháu chê. Mới đây, trong lần về quê nội, cháu lễ phép khoanh tay thưa ông nội và người khách đến thăm nhà. Tuy nhiên, khi biết người khách đó làm nghề bán vé số, cháu đã trách ông nội sao không nói trước để cháu… khỏi chào. Nhà tôi đã phải thay đổi người giúp việc nhiều lần cũng vì cu cậu phân biệt đối xử, nói những lời miệt thị, thiếu lễ độ, dù người giúp việc lớn tuổi hơn cả vợ chồng tôi. Chúng tôi nhiều lần góp ý, cháu vẫn không sửa đổi. Năm nay cháu đã 15 tuổi, dự định vài năm nữa vợ chồng tôi sẽ gửi cháu du học. Kỹ năng tiếng Anh và học lực của cháu rất tốt, chúng tôi chỉ lo cháu có cách nhìn lệch lạc về cuộc sống, thực dụng. Nếu du học trời Tây, không có ba mẹ bên cạnh để uốn nắn, chắc chắn cháu sẽ càng “phát huy” cái nhìn thiên lệch này. Chúng tôi phải tác động cháu như thế nào?
(Trích báo phụ nữ online)

Qua lời tâm sự của một người mẹ lo lắng về người con của mình khinh chê người khác vì mình giàu có và có điều kiện học tốt hơn. Đây chính là một vấn nạn khá phổ biến trong xã hội, khi con người quá chú trọng tới vật chất mà thiều đi tình người. 

"Khốn cho các người, hỡi các người Pha-ri-sêu! Các người nộp thuế thập phân về bạc hà, vân hương, và đủ thứ rau cỏ, mà xao lãng lẽ công bình và lòng yêu mến Thiên Chúa." (Lc 11,42)


Tiếp nối với Tin Mừng ngày hôm qua, Chúa Giêsu phê phán thói giả hình bên ngoài bóng bẩy nhưng bên trong thì giả dối của những người Pharisêu. Thì ngày hôm nay, Chúa Giêsu lên án con người hình thức và lấy của cải vật chất để nâng cao giá trị bản thân của những người Pharisêu. Họ chăm đóng tiền thuế như trong luật dạy, nhưng không phải đóng như những người bình thường mà phải gấp mười. Qua đó, họ lấy làm hãnh diện, khinh thường người khác và tự lấy mình làm gương sáng cho kẻ khác, trong khi đó công việc chính yếu là tôn thờ Thiên Chúa và yêu thương tha nhân thì họ lại phớt lờ. Thật là lố bịch!

Lạy Chúa, trong cuộc sống ngày hôm nay, người ta sống vì đồng tiền, vì của cải, họ đem vật chất làm cân đo giá trị con người mà hạ nhục những người nghèo khổ, bản thân con đây nhiều lúc cũng dựa dẫm vào vật chất. Xin Chúa dạy chúng con biết sống khó nghèo. Amen.


0 nhận xét

Giả Hình

Một Lời Nói Dối

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê phía Nam Tây Ban Nha. Năm tôi 16 tuổi, vào một buổi sáng, cha bảo tôi trưa nay lái xe đưa ông đến thôn làng cách nhà khoảng 18 dặm đường. Khi ấy tôi mới biết lái xe, chưa có nhiều cơ hội cầm lái nên hăng hái vâng dạ ngay. Tôi lái xe đưa cha đến nơi, hẹn bốn giờ chiều sẽ quay lại đón.

Sau đó tôi lái xe đến trạm xăng gần đó đổ xăng, và đậu xe luôn ở đấy. Vì còn tận mấy tiếng đồng hồ mới đến giờ đón cha nên tôi quyết định vào xem phim ở rạp chiếu bóng cũng gần đó. Những tình tiết gay cấn trong phim cuốn hút tâm trí tôi, đến nỗi quên bẵng thời gian. Mãi khi bộ phim kết thúc tôi mới giật mình nhìn lại đồng hồ: sáu giờ chiều! Tôi đã trễ hẹn với cha đúng hai tiếng!

Nếu cha biết tôi vì mải xem phim mà quên đến đón thì nhất định sẽ giận lắm, e rằng không còn cơ hội cho tôi lái xe nữa. Có cách rồi! Tôi sẽ bảo với cha là xe hỏng, phải dừng lại sửa chữa nên mất nhiều thời gian. Nghĩ đoạn, tôi yên tâm lái xe đến chỗ hẹn. Cha đang đứng trong góc đường nhẫn nại chờ tôi. Trước tiên tôi xin lỗi cha vì đã đến muộn, tiếp đó nhanh nhảu báo rằng vì xe xảy ra sự cố nên tôi mới đến đón cha trễ như thế. Cha nhìn tôi với ánh mắt mà mãi về sau này tôi vẫn không sao quên được.

“Cha thật sự thất vọng trước những lời nói dối của con đấy, con ạ!”

“Cha bảo sao, những gì con nói đều là sự thật mà” Tôi cố cãi.

Cha vẫn từ tốn: “Đã hơn bốn giờ mà vẫn không thấy con đến, cha bèn gọi điện cho trạm xăng hỏi xem có xảy ra việc gì không. Họ bảo rằng con vẫn chưa quay lại nhận xe. Xe không hề bị hỏng như lời con nói”.

Quá xấu hổ, tôi đỏ bừng mặt, chả nói được lời nào, chỉ còn biết thú nhận tất cả. Cha im lặng lắng nghe, tôi nhận ra sự đau lòng trên gương mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn của cha. Cuối cùng, cha nặng nề cất tiếng:

“Cha rất giận, nhưng không phải giận con, mà giận chính bản thân mình. Cha là người cha thất bại, nếu quả thật suốt bao năm nay con vẫn thường nói dối cha. Cha thất bại vì đã nuôi lớn đứa con trai nói dối ngay cả với chính cha mình. Cha muốn quay về nhà ngay, cha phải kiểm điểm những sai lầm trong nhiều năm qua”.

“Nhưng cha ơi, từ đây về nhà những mười tám dặm. Trời cũng đã tối, cha không tự về được đâu!”

Tôi nài nỉ, tôi xin lỗi, nhưng dường như mọi lời nói đều vô nghĩa với cha khi ấy. Tôi không thể ngăn cha. Cha bắt đầu bước từng bước chân nặng nề trên con đường đầy sỏi đá. Tôi vội vàng lên xe lái đuổi theo, hy vọng cha vì sự hối cải chân thành của tôi mà dừng lại. Tôi nguyện cầu suốt chặng đường, muốn nói với cha là tôi rất đau lòng và hối hận. nhưng dường như cha không hề để ý đến sự có mặt của tôi ở phía sau, vẫn lầm lũi bước đi, trầm mặc suy nghĩ, nét thống khổ hiện rõ trên gương mặt. Cả 18 dặm đường tôi chạy xe đuổi theo từng bước chân cha.

Nhìn thấy cha phải đau khổ về thể xác lẫn tâm hồn, tôi như có nghìn mũi kim đâm vào tim đau nhói. Đó cũng là bài học thành công nhất mà cha đã dạy tôi trong cuộc đời. Từ đó trở đi, tôi không bao giờ nói dối cha thêm lần nào nữa.

Cha không hề trách mắng con trai mà lại tự trách cứ bản thân mình. Đó là bài học có ý nghĩa giáo dục sâu sắc nhất.

Người cha trong câu truyện đã dạy không những cho người con một bài học quý giá về sự giả dối mà ông còn dạy cho chính bản thân tôi về sự trung thực và chân thành trong cuộc sống. Đừng vì một tư lợi cá nhân mà phải giả dối cả cuộc đời.

"Thật, nhóm Pha-ri-sêu các người, bên ngoài chén đĩa, thì các người rửa sạch, nhưng bên trong các người thì đầy những chuyện cướp bóc, gian tà." (Lc 11,39)


Tin Mừng ngày hôm nay, Thánh Luca thuật lại việc Chúa Giêsu được người Pharisêu mời đến nhà dự tiệc và Ngài đã làm cho các người Pharisêu vừa bất ngờ, vừa căm giận trước hành động và lời lẽ đầy khôn ngoan của Ngài. Khi đến dự tiệc, Ngài không rửa tay mà vào ngồi luôn trong bàn tiệc, điều đó khiến người Pharisêu đầy bất ngờ, bởi lẽ đây chính là phong tục của người Do Thái, người Do Thái xem việc rửa tay có ý nghĩa thanh tẩy tâm hồn khỏi mọi vết nhơ mà có thể ta vô tình lây nhiễm do tiếp xúc với những người tội lỗi. Trước những ánh mắt tò mò thấy làm lạ về việc Người làm, Chúa Giêsu liền lên tiếng phê phán những người Pharisêu vì họ giả dối trong lòng nhưng lại tỏ ra đạo đức và đặt ra nhiều thứ hình thức mang sự ích kỷ, phân biệt để che đậy sự giả hình bên trong. Họ muốn dân chúng nhìn vào những hình thức giả dối của họ để làm gương và thoả mãn sự tham lam, chức quyền  của họ. 

Lạy Chúa, chúng con đây cũng đáng bị lên án như người Pharisêu vì chúng con ích kỷ, giả dối trong lòng nhưng môi miệng lại cứ quát tháo anh em mình về những sai lỗi của họ. Xin Chúa tha thứ và thay đổi lòng dạ chúng con. Amen.
0 nhận xét

Phúc Đức Tại Mẫu

Người Mẹ Mù Một Bên Mắt

Chuyện kể rằng có một người con trai. Từ bé mồ côi cha. Lớn lên và trưởng thành trong sự bao bọc và tình yêu thương của mẹ. Suốt mấy chục năm trời, Bà cực nhọc, ròng rã nuôi con.

Nhưng suốt thời thơ ấu cả khi lớn lên, lúc nào Người Con cũng ghét Người Mẹ, không bao giờ giới thiệu cho ai gặp Mẹ mình cả, không cho Mẹ đến trường vì sợ bạn bè trêu chọc, chế giễu mình. Và lí do chỉ đơn giản là… bà mẹ bị mù một mắt.

Người mẹ mù một bên mắt (hình minh hoạ)

Ngày nọ, Người Mẹ nhớ người Con quá, ghé qua trường thăm con. Người Con thấy mẹ đến liền ra nói: “Tại sao bà lại đến đây? Bà đến đây làm gì? Bà làm tôi xấu hổ và ngượng ngùng với tất cả mọi người… tôi thực sự ghét bà”. Người Mẹ mù buồn bã đau đớn, nước mắt bà chảy ra một bên mắt kia. Lặng lẽ nhìn đứa con trai rồi ra về.

Ngày hôm sau Người Con đến lớp, các bạn học cùng lớp la lên chế giễu: “Ôi mày ời! Kinh quá. Nhìn mẹ mày xấu xí quá. haha” cả lớp mỉa mai. Chế giễu người con thậm tệ. Cậu ta khóc, khóc vì tủi nhục, khóc vì mẹ mình xấu xí đến kinh sợ.

Lúc về nhà Người Con nói với mẹ mình: “Tôi muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi muốn bà không ở ngôi nhà này nữa. Bà làm tôi xấu hổ ghê gớm đấy. Bạn bè tôi chế giễu tôi. Họ khinh thường tôi. Họ ghê tởm bà. Bà hiểu không?”. Bội bạc. Đó là 2 từ để dành cho những lời lẽ vô lương tâm của anh ta. Anh ta không hề để ý đến cảm xúc của mẹ. Không thể hiểu hết được cái giá trị của tình thương… Và cũng đâu hiểu được sau sự thật ấy là cả một nỗi buồn u uất mà suốt đời bà mẹ dám hi sinh… dám đối mặt để cho con một hình hài như bây giờ. Anh ta trốn chạy thoát khỏi căn nhà u ám đấy. Bỏ mặc người mẹ già cô đơn, đau đớn… Bà nín thinh. Bà không dám gọi một tiếng con để mong chờ anh ta quay lại. Bà chỉ biết giấu nỗi buồn qua những giọt nước mắt chảy ngược vào tim…

Anh ta trưởng thành.. Và bắt đầu một cuộc sống mới.. Một cuộc sống khi không có mẹ kề bên và chăm chút nữa… Và rồi sau những tháng ngày miệt mài và cần mẫn bên đèn sách. Anh ta đã dành được 1 suất học bổng du học bên Singapore. Anh ta chắc hẳn hạnh phúc lắm! Niềm vui đạt được nguyện vọng mà chính mình đặt ra. Sung sướng khi được đền đáp bởi những nỗ lực không ngừng. Anh ta đâu biết, bên cạnh niềm vui ấy, còn đâu đó những nỗi buồn đọng lại trong kí ức người mẹ… Đâu đó những nỗi lòng thổn thức không thể cất lên thành tiếng.

5 năm sau Người Con học thành tài lập gia đình. Anh ta có vợ và có 2 con đều giàu có, có một gia đình hạnh phúc và ấm cúng. Người Con cũng gửi tiền về xây cho mẹ một ngôi nhà nhỏ và hàng tháng gửi chút tiền về cho mẹ. Người Con tự nhủ thế là mình đã làm tròn bổn phận của người làm con.

Và giữa anh với mẹ có một giao ước. A ta không bao giờ muốn gặp bà mẹ… Không bao giờ muốn nhìn thấy bà mẹ trên cõi đời này nữa… “HÃY TRÁNH XA TÔI RA”…

Và rồi một ngày. Khi nỗi nhớ trong lòng bà mẹ cồn cào lên, dâng cao lên. Bà không thể chịu đựng được nữa. Bà quyết định sang Singapore bằng được. Để được nhìn thấy đứa cháu nội lớn lên như thế nào. Để được một lần cuối trông thấy hình hài đứa con trai nay giờ ra sao. Chỉ một lần thôi… Và cũng là lần cuối.

Đứng trước cái cổng cao lớn và sang trọng nhà người con trai. Bà thầm vui, thầm mỉm cười vì con mình giờ đây thành đạt và yên ấm đến thế nào. Trước cái cổng đồ sộ với những đường nét thiết kế tinh xảo và tuyệt đẹp ấy. Người ta thấy một bà lão già nua, ốm yếu. Bịt một bên mắt. Tay cầm chiếc nón lá, Với bộ quần áo đơn sơ trông thật thảm thiết. Một sự đối lập hoàn toàn…

Chợt!!! đứa cháu nhỏ chạy ra. Theo một phản xạ tự nhiên khi có người lạ tới… Chưa kịp vui… Chưa kịp hồ hởi và mừng rỡ… Người mẹ đã phải kìm nén những giọt nước mắt mặn đắng. Khi đứa cháu khóc thét lên và sợ hãi với hình dạng của bà.

Người con trai từ trong bước ra. Ngạc nhiên và phần nào bực tức. Anh ta quát mắng: “Bà còn sang đây làm quái gì nữa? Bà đã làm tôi xấu hổ và tủi nhục đến thế nào rồi. Giờ bà không buông tha cho tôi? Không để tôi có một cuộc sống bình yên nữa sao?”. Thế đấy… đó là những gì bà chờ đợi và mong mỏi thì giờ đây lại bị đối xử như vậy đấy! Bà ngoảnh lại… Chào con và nhìn đứa cháu ngây thơ bé dại… Lặng lẽ đi về. Trong lòng không khỏi những nỗi đau xót. Bà bước đi… Vẫn cứ bước… Những bước chân lê thê dài vô định…

Một hôm Người Con nhận được thư gửi tới nhà, mời về họp lớp cũ tại Việt Nam . Anh ta phải nói dối vợ là đi công tác xa nhà. Người Mẹ biết tin Con về họp lớp tại quê nhà. Bà vui lắm… Nhưng không dám gặp con. Bà sợ bị con hắt hủi. Sợ cái ánh mắt tức giận ghê gớm ấy lại hiện lên trong con. Trong suốt buổi họp lớp đó, có những người bạn thân hỏi han anh ta về gia đình, và… về “mẹ”… Chợt… Những kí ức lại ùa về. Những yêu thương nào đâu đã vút bay theo năm tháng… Mẹ anh giờ ra sao? Mẹ anh như thế nào? Bà sống tốt hay bệnh tật gì không?… Hàng tá những câu hỏi. Những thắc mắc khiến anh không khỏi suy nghĩ… Và… Anh nhớ… Và có chút đau… Anh vội vã về thăm mẹ. Anh muốn được nhìn thấy mẹ. Muốn… và có những cái muốn chẳng thế điễn tả thành lời…

Nhưng nào ngờ. Khi chưa kịp nói ra những nỗi lòng thổn thức. Chưa kịp ôm hôn mẹ lần cuối.. Mẹ anh đã qua đời.. Đã vĩnh viễn ra đi…

Cầm trên tay lá thư những người hàng xóm còn giữ lại… Họ cũng nghẹn ngào… Họ nói. Mẹ anh khi chết. Tay vẫn nắm chặt tờ giấy và ghi rõ rành mạch: “Phải gửi con trai tôi…” Đó cũng là lời trăn trối cuối cùng của mẹ dành cho anh…


“Con trai yêu!

Mẹ xin lỗi vì đã không đem đến cho con những tháng ngày bình yên thuở bé…. Mẹ xin lỗi vì đã làm trò cười cho thiên hạ. Khiến con lún sâu vào vòng quay của sự tủi nhục và đau đớn. Mẹ muốn lắm. Muốn ra đi. Muốn sống ở thế giới khác. Để cho con khỏi lo phiền. Khỏi bực tức khi mẹ còn trên cõi đời nữa… Và giờ mẹ đã được toại nguyện..

Con biết không? Mẹ yêu con… Nhiều lắm! Mẹ có thể đánh đổi. Có thể hi sinh đôi mắt của mình dành cho con… Hi sinh cuộc sống của mẹ để cho con được thấy ánh sáng mặt trời… Con đã bị hỏng một bên mắt do một vụ tai nạn hồi bé… Mẹ thật sự khóc rất nhiều… Khóc vì đứa con tôi không mang hình hài nguyên vẹn như những đứa trẻ cùng lứa. Nhà mình nghèo lắm. Mẹ không thể có đủ tiền chữa trị cho con. Mẹ bán hết tất cả những đồ đạc trong nhà, làm mọi cách để bác sĩ thay mắt cho con. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Chưa bao giờ biết đau. Mẹ yêu con không thể nào kể xiết. Và mẹ muốn đem lại cho con những gì tuyệt vời nhất mà mẹ có thể…

Hi vọng khi mẹ rời xa con rồi. Đừng xa lánh. Đừng ruồng rẫy ghét bỏ mẹ nữa nhé! Con hãy sống tốt và chăm lo những đứa cháu nội nhé..

Yêu con!…”

Cầm trên tay lá thư… Anh khóc!… Đó là những giọt nước mắt thật sự. Nó không chứa đựng tủi nhục. Không phải là vì lòng tự tôn như trước nữa, mà bằng cả con tim, bằng cả nỗi đau đớn… nỗi oán hận bản thân khi đã đối xử tệ bạc với mẹ… Và chắc gì… Người mẹ của anh đã ra đi trong sự thanh thản mà bà hằng mong ước… Ra đi, nhưng chưa đc nghe thấy tiếng con gọi… Ra đi, mà trong lòng nặng trĩu những uất ức… Ra đi… Mãi mãi. Sẽ chẳng có sự hồi sinh lần nào nữa. Sẽ chẳng có một ai… thương yêu anh ta… Và dám đánh đổi tất cả để cho con 1 cuộc sống tốt đẹp sau này.

Đôi mắt của anh… cũng là đôi mắt của mẹ. Ánh sáng của anh… Cũng là bóng tối của mẹ. Trong khi a được nhìn thấy cuộc sống mới thì cũng là lúc anh mất đi tất cả… Mất rồi… Sẽ chẳng bao giờ lấy lại được đâu… Vì vậy! Hãy trân trọng những gì mà ta có. Để rồi mất đi đừng bao giờ hối tiếc!

Anh chị em thân mến, khi đọc xong câu truyện, tôi đã rất xúc động trước sự hy sinh to lớn và tình yêu bao la mà người mẹ đã dành cho con mình dù bà phải chịu nhiều đắng cay, tủi nhục vì sự bất hiếu và xua đuổi của cậu con trai. Tôi không khóc nhưng lại nhói trong tim. 

"Phúc thay kẻ lắng nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa." (Lc 11,28)

Đến với Tin Mừng ngày hôm nay, khi nghe một người phụ nữ khen ngợi mẹ Người là Đức Maria: "Phúc thay người mẹ đã cưu mang và cho Thầy bú mớm!" Người đáp lại: "Đúng hơn phải nói rằng: Phúc thay kẻ lắng nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa." Người đáp lại như thế không phải vì sự lạnh lùng của Người đối với mẹ mình nhưng Ngài muốn tôn vinh và đề cao con người của Mẹ Maria, một con người suốt cuộc đời khiêm tốn cúi đầu "xin vâng" lắng nghe và thực thi Thánh ý Thiên Chúa.

 Mẹ Maria là một người phụ nữ hiền hoà, sống một cuộc sống dân dã, bình dị, Mẹ chưa từng ước mơ được làm Mẹ Con Một Thiên Chúa, kế hoạch cuộc đời Mẹ có lẽ là một cuộc sống đơn sơ và tuân giữ Lời Chúa bên người bạn đời mình là Thánh Giuse. Bởi lẽ đó, mà Thiên Chúa đã sủng ái Mẹ và trao cho Mẹ kế hoạch và công trình cứu độ của Thiên Chúa. 

Lạy Mẹ Maria, xin dạy chúng con được sống như Mẹ, sống khiêm tốn, khó nghèo và vâng phục. Xin Mẹ luôn gìn giữ và an ủi chúng con. Amen.

0 nhận xét

Chia Rẽ

BÀI HỌC VỀ SỰ CHIA RẼ

Có một câu chuyện ngụ ngôn mang đầy ý nghĩa về tình đoàn kết. Bác thợ săn giăng lưới bắt chim. Đủ thứ chim cùng sa lưới: cả quạ khoang, sáo sậu, cả bồ câu...

Rồi chúng cũng tự biết bàn với nhau: Lũ chúng ta đều do tham mồi nên mắc bẫy. Chúng ta nếu biết đồng lòng chắc chắn sẽ tìm được cách thoát khỏi lưới này. Nghĩ mãi, nghĩ mãi và bầy chim cuối cùng cũng thống nhất được: cùng nhất loạt cất cánh bay lên, may ra nâng được cả tấm lưới lên. Tất cả đồng thanh: 1 - 2 - 3 nào!

Thật kỳ diệu, bầy chim đồng loạt cất cánh, nâng được lưới và bay lên.

Thoạt nhìn, người săn chim cũng hơi bối rối, nhưng rồi anh ta nghĩ bụng: Có nhiều loại chim khác nhau cùng trong lưới, thế nào rồi chúng cũng sẽ cãi nhau. Mà hễ cãi nhau thì... Rồi anh ta khoái chí theo dõi diễn biến của cuộc vượt ngục.

Quả đúng vậy! Lúc đầu bầy chim cùng nhau tha được tấm lưới đi, nhưng được một chốc đã bắt đầu cãi nhau chí choé. Mở đầu là lũ quạ khoang, chúng choang choác: Chẳng ai cố gắng bằng anh em quạ chúng tôi. Nếu chúng tôi cũng lười và bé như các anh sáo thì lưới chắc chẳng nhúc nhích được.

Đàn sáo nổi giận: Thôi im mồm đi mấy mụ khoác lác kia. Chúng tôi còn cố gắng hơn các bà nhiều! Đàn bồ câu cũng châu vào, tranh nhau nói.

Bầy chim cãi nhau và chẳng con nào chịu khó bay, tất cả chỉ vỗ cánh hờ hờ cho xong chuyện. Kết cục: bác thợ săn chỉ ngồi tủm tỉm cười và nhẹ nhàng kéo cái đầu dây neo lưới về phía mình.

Trong một tập thể cũng vậy, mỗi người đều có những ưu, khuyết điểm riêng, chính vì thế chúng ta không nên xét nét và đố kị nhau chỉ vì quyền lợi cá nhân. Vì khi một tập thể không có tiếng nói chung, không có sự hiệp nhất thì chắc chắn rằng tập thể cũng giống như bầy chim trong câu truyện trên mà thôi. 

"Nước nào tự chia rẽ thì sẽ điêu tàn, nhà nọ đổ xuống nhà kia. Nếu Xatan cũng tự chia rẽ chống lại chính mình, thì nước nó tồn tại sao được?" (Lc 11,17-18)

Đến với lời Chúa ngày hôm nay, khi Chúa Giêsu trừ một tên quỷ thì có một số người xuyên tạc Ngài rằng: "Ông ấy dựa thế quỷ vương Bêendêbun mà trừ quỷ." Nhưng Chúa Giêsu đã đối đáp một cách khôn ngoan và đầy thiết thực: "Nước nào tự chia rẽ thì sẽ điêu tàn, nhà nọ đổ xuống nhà kia." Quả đúng như vậy, trong một đất nước, tôi tớ bất trung, vua chúa độc tài thì không sớm thì muộn đất nước đó cũng sẽ sụp đổ. Và ma quỷ cũng vậy, nếu như quỷ vương tự gây chia rẽ thì làm sao chúng có thể tồn tại. Chính vì lẽ đó, Chúa Giêsu không thể dùng  quyền năng của quỷ mà trừ quỷ mà Ngài dùng chính ngón tay của Thiên Chúa mà trừ quỷ. Xét đến những người đã xuyên tạc Chúa Giêsu, phải chăng lòng dạ họ ganh tị với việc Chúa Giêsu làm, họ sợ tầm ảnh hưởng của họ bị phai mờ vì dân chúng sẽ chỉ quan tâm tới Chúa Giêsu, người đã làm những điều kỳ diệu. 

Lạy Chúa, trong cuộc sống hằng ngày, chúng con hay đố kị và xét đoán anh em mình chỉ vì mọi người quan tâm và để ý tới người anh em hơn thay vì chúng con. Xin Chúa tha tội chúng con, xin cho chúng con biết mở rộng tấm lòng và sự khiêm tốn để đón nhận tất cả anh em mình, xin đừng để lòng chúng con hoen ố vì sự đố kị và lòng ghen tuông. Amen.  
0 nhận xét

Kinh Lạy Cha

Lạy Chúa Giêsu, 
sám hối không phải là điều dễ dàng,
bởi lẽ chúng con không đủ khiêm tốn
để nhận mình lầm lỗi.

Chúng con ngỡ ngàng
khi thấy Chúa là Đấng vô tội
mà lại đứng chung với các tội nhân,
chờ Gioan ban phép Rửa.

Chúa đã nên bạn đồng hành
với phận người mỏng dòn yếu đuối chúng con.

Xin cho chúng con biết thường xuyên điều chỉnh
lối nghĩ và lối sống của mình,
tỉnh táo để khỏi rơi vào ảo tưởng,
thành thật để khỏi tự dối mình.

Ước gì Chúa ban cho chúng con ơn hoán cải,
dám đi đến những hành động cụ thể,
và chấp nhận những cắt tỉa đớn đau.
Nhưng xin đừng quên ban cho chúng con
niềm vui của Giakêu,
hạnh phúc vì được tự do và được yêu mến.

(Trích lời cầu nguyện số 116 trong quyển Rabbouni)

Lời cầu nguyện mà tôi vừa giới thiệu cho anh chị em thật hay phải không. Cầu nguyện là những lời tâm tình chân thành của người Kitô hữu dâng lên Thiên Chúa để tôn vinh Ngài và cầu xin Ngài thương xót và ban ơn.

 "Người nói với các ông: "Khi các con cầu nguyện, hãy nói:
 "Lạy Cha, nguyện danh Cha cả sáng.
Nước Cha trị đến.
 Xin Cha cho chúng con
hôm nay lương thực hằng ngày.
 Và tha nợ chúng con,
như chúng con cũng tha
mọi kẻ có nợ chúng con.
Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ'". (Lc 11,2-4)

Trong đời sống của những người Kitô hữu luôn gắn liền với việc cầu nguyện và đã có rất nhiều những lời cầu nguyện rất hay, rất chân thành và ý nghĩa, nhưng lời cầu nguyện hay nhất, thiết thực nhất, ngắn gọn và đầy đủ ý nghĩa nhất là chính lời cầu nguyện mà Chúa Giêsu đã dạy cho các môn đệ đó là "Kinh Lạy Cha".Khi nhận thấy sự thánh thiện và đời sống hăng say cầu nguyện nơi Thầy mình là Chúa Giêsu, các môn đệ cũng muốn được sống như Thầy mình nên các ông đã chủ động xin Chúa Giêsu dạy cách cầu nguyện. 

Kinh Lạy Cha tuy ngắn gọn nhưng lại hàm chứa đầy đủ ý nghĩa. Chúng ta thấy phần đầu của Kinh Lạy Cha là những lời chúc tụng, tôn vinh Chúa Cha là Đấng Sáng Tạo và phần sau của Kinh là những lời cầu xin đầy thiết thực không chỉ cho riêng bản thân mà còn cho tha nhân. Chính vì những lời kinh hết sức mộc mạc, đơn sơ và chân thành nên Kinh Lạy Cha có tầm quan trọng rất lớn trong các cử hành phụng vụ trong Hội Thánh và trong đời sống của người Kitô hữu.

Lạy Chúa Giêsu, xin cảm tạ Ngài vì đã chỉ dạy chúng con cách cầu nguyện qua Kinh Lạy Cha để cuộc sống của chúng con luôn được gần gũi với Ba Ngôi Thiên Chúa. Xin cho chúng con luôn biết kính trọng và đọc Kinh Lạy Cha mỗi ngày để ca khen Thiên Chúa và thánh hoá đời sống chúng con. Amen.
0 nhận xét

Sự Phi Thường Của Lòng Kiên Trì

BÀI HỌC VỀ SỰ KIÊN TRÌ 

Ngôi trường làng nọ được sưởi ấm bằng lò than lớn và cũ kĩ. Một cậu bé có nhiệm vụ là mỗi sáng phải đến trường sớm đốt lửa lò sưởi ấm cho căn phòng trước khi thầy giáo và các bạn đến. 

Vào một buổi sáng, khi mọi người đi đến trường thì phát hiện ngôi trường đang chìm trong lửa. 

Họ kéo được cậu bé đã bất tỉnh ra khỏi cơn lửa cháy rừng rực. Cậu bé bị ngọn lửa đốt cháy nửa người dưới và được mọi người đưa vào bệnh viện tỉnh gần đấy. 

Trên giường bệnh, cậu bé phỏng nặng, nửa mê nửa tỉnh nghe được tiếng bác sĩ nói chuyện với mẹ cậu. 

Bác sĩ nói rằng cậu sẽ không qua nổi – thực chất đó là điều tốt nhất – vì ngọn lửa khủng khiếp đã thiêu cháy toàn bộ nửa phần thân dưới của cậu. 

Nhưng cậu bé kiên cường không muốn mình chết. Cậu tự động viên mình phải sống. Không biết bằng cách nào mà cuối cùng cậu bé đã vượt qua được, trước sự kinh ngạc của các bác sĩ. Khi thời điểm nguy hiểm nhất đã qua , cậu lại nghe tiếng bác sĩ và mẹ nói chuyện . 

Họ nói với mẹ cậu rằng vì ngọn lửa đã phá huỷ quá nhiều nơi ở phần thân dưới , có lẽ sẽ tốt hơn nếu trước đó cậu bé chết đi , và vì cậu sẽ phải đau buồn với cuộc sống tàn tật . 

Một lần nữa cậu bé dũng cảm lại tự động viên mình. Cậu sẽ không là một người tàn tật. Cậu sẽ đi được. Nhưng thật không may là từ chỗ thắt lưng trở xuống, cậu không có khả năng vận động. 

Đôi chân nhỏ bé của cậu chỉ đung đưa mà hoàn toàn không có cảm giác. 

Cuối cùng, cậu bé được xuất viện. Mỗi ngày,mẹ cậu đều xoa bóp đôi chân bé bỏng của cậu, nhưng nó không có cảm giác gì cả, không điều khiển được. 

Thế nhưng lòng quyết tâm rằng cậu sẽ đi trở lại vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ . 

Qua thời gian nằm trên giường, cậu được chuyển qua ngồi trên xe lăn. Một ngày nắng đẹp, mẹ cậu đưa cậu ra sân để thay đổi không khí. 

Vào những ngày ấy, thay vì ngồi trên xe, cậu đã tự đẩy mình khỏi ghế ngồi. Cậu bé tự kéo mình băng qua bãi cỏ, lê theo đôi chân phía sau. 

Cậu bé tiếp tục bò cho tới khi đụng phải hàng rào màu trắng bao quanh khoảng sân nhà. Với một nỗ lực lớn lao, cậu đã tự nâng mình lên theo những bờ rào. 

Sau đó, từng cọc một, cậu bé bắt đầu kéo thân mình dọc theo hàng rào, quyết tâm sẽ đi được. Cậu bé đã bắt đầu làm như thế mỗi ngày cho đến khi cậu tạo thành một lối mòn nhỏ dọc quanh sân, bên cạnh hàng rào. 

Cậu không muốn gì hơn ngoài việc tiến lên trong cuộc sống bằng đôi chân mình. 

Và cuối cùng, bằng tập luyện hàng ngày, bằng sự kiên trì sắt đá và sự cương quyết của mình, cậu bé đã có thể đứng dậy và sau đó là đi lại khập khiễng, tiếp theo là tự đi lại và cuối cùng là chạy. 

Cậu bé bắt đầu đi và sau đó là chạy đến trường, chạy trong niềm hân hoan lớn lao của sự chạy nhảy. Sau này khi vào đại học cậu tham gia đội chạy đua . 

Mãi về sau ở quảng trường vườn Madison, chính người trai trẻ ấy – người mà người ta không tin rằng cậu sẽ sống sót, sẽ không bao giờ đi lại được, sẽ không bao giờ có hy vọng chạy nhảy – một thanh niên đầy nghị lực , Dr Glenn Cunningham, đã chạy một dặm nhanh nhất thế giới. 

Khi đọc câu truyện về vận động viên Cunningham, tôi thật sự cảm động trước nghị lực phi thường của chàng trai này. Trong cuộc sống, con người luôn tìm kiếm những điều phi thường mơ hồ, viễn tưởng nhưng lại không nhận ra trong chính mỗi con người đều tiềm tàng sự phi thường nếu chúng ta biết kiên nhẫn tìm kiếm. 

"Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho." (Lc 11,9)

Đến với lời Chúa ngày hôm nay, Chúa Giêsu dạy các môn đệ bài học về sự kiên trì trong cầu nguyện. Ngài dùng hình ảnh một người đến nhà bạn mình vào giờ đã trễ với lòng khẩn khoản xin bạn mình ba cái bánh để tiếp đãi một vị khách. Mặc dù chúng ta thấy người bạn tỏ vẻ khó chịu vì giờ đã trễ: "Xin anh đừng quấy rầy tôi: cửa đã đóng rồi, các cháu lại ngủ cùng giường với tôi, tôi không thể dậy lấy bánh cho anh được." nhưng anh ta vẫn lấy bánh cho bạn mình một phần vì không muốn người bạn mình quấy rối và một phần vì tình bạn.
Qua đó, Chúa Giêsu chỉ cho các môn đệ và chúng ta một phương thế để Chúa Cha nhận lời chúng ta cầu xin đó là lòng kiên nhẫn và sự kiên định. Bởi lẽ không phải vì Chúa Cha mệt mỏi vì những lời chúng ta cầu xin nhưng vì Ngài giàu lòng thương và tình yêu. 

Lạy Chúa, chúng con là những kẻ tội lỗi và bất xứng vô cùng, nhưng Chúa luôn đoái thương đến chúng con, Ngài vẫn ban chúng con mọi ân sủng, vẫn tha thiết nghe lời chúng con cầu xin và ban ơn cho những người kiên định. Chúng con đây yếu đuối và dễ chán nản lắm, môi miệng chúng con chỉ biết nói nhưng khi làm thì dễ nản lòng. Chính vì thế mà Con Một Ngài là Chúa Giêsu đã đến và dạy chúng con nhiều điều và trong đó Ngài dạy chúng con tính kiên nhẫn. Sự kiên nhẫn mà Chúa Giêsu dạy chúng con không phải là sự dai dẳng, cứng đầu nhưng là kiên nhẫn trong sự khiêm tốn, chân thành và thiết tha.
0 nhận xét

Món Quà Chuỗi Mân Côi

Nguồn Gốc Kinh Mân Côi

Căn cứ vào các nguồn tài liệu đáng tin nhất, một của chân phước Alan de la Roche, trong cuốn “De Dignitate Psalterii”, và một của Thánh Louis Marie Grignion de Monfort, trong cuốn “Bí Mật Kinh Mân Côi”, thì chính Đức Mẹ đã ban Kinh Mân Côi và dạy Kinh Mân Côi cho thánh Đa Minh. Đức thánh cha Grêgôriô XII cũng cho rằng “Kinh Mân Côi được chính thánh Đa Minh thiết lập để làm nguôi cơn giận của Thiên Chúa và để cầu xin Rất Thánh Trinh Nữ bầu cử.”

Vào thế kỷ 11 và 12, tại tỉnh Albi thuộc miền nam nước Pháp, có một lạc thuyết do bè rối Albigensê chủ trương là Nhị Nguyên. Thuyết này cho rằng Chúa Giêsu là một thu tạo được thần sai đến để giải thoát linh hồn con người bị giam cầm trong thể xác. Theo thuyết Nhị Nguyên thì linh hồn con người cũng được thần lành dựng nên và xác thịt được thần dữ dựng nên để giam cầm linh hồn. Sau bao nhiêu nỗ lực để chinh phục bè rối Albigensê này mà vẫn thảm bại,thánh Đa Minh rút vào một khu rừng gần thành phố Toulouse nước Pháp để cầu nguyện. Trong thời gian này thánh nhân khóc lóc, ăn chay và phạt xác mong làm nguôi cơn giận của Chúa, ngài đã thực hành việc khổ hạnh thân xác cho đến nỗi bị ngất lịm đi.

Chính lúc đó Đức Mẹ cùng ba thiên thần theo hầu đã hiện ra với thánh nhân mà nói: “Đa Minh yêu dấu, con có biết Ba Ngôi Thiên Chúa Chí Thánh muốn dùng khí giới nào để canh tân thế giới không?” thánh Đa Minh đáp: “Ôi lạy Mẹ, Mẹ biết rõ hơn con, vì ngay sau Chúa Giêsu Con Mẹ, Mẹ luôn là khí cụ chính yếu cho phần rỗi của chúng con!” Bấy giờ Đức Mẹ nói: “Mẹ muốn cho con biết rằng, trong loại trận chiến này, khí giới cần phải dùng bao giờ cũng là Thánh Vịnh Thiên Thần, viên đá nền tảng của Tân Ước. Do đó, nếu con muốn giảng dạy cho các linh hồn cứng lòng và đem họ về với Chúa, con hãy rao giảng Thánh Vịnh này của Mẹ.”

Từ đó, thánh Đa Minh đã là sứ giả của Đức Mẹ và là tông đồ tiên khởi truyền bá Kinh Mân Côi từ năm 1214.

Qua tài liệu nói về nguồn gốc Kinh Mân Côi, chúng ta thấy được tình yêu mà Đức Mẹ dành cho nhân loại, khi con người đang xa đoạ vào những lạc thuyết chống đối Thiên Chúa, nhất là Chúa Kitô, Đức Mẹ đã trao ban cho con người tràng chuỗi mân côi như những lời ăn năn sám hối và phương thức giúp con người giao hoà cùng Thiên Chúa, củng cố đức tin của mình qua lời cầu bầu của Đức Mẹ.

"Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói." (Lc 1,38)

Ngày hôm nay, Giáo Hội mừng kính Đức Mẹ Mân Côi, hai tiếng "xin vâng" của Mẹ lại được lặp lại. Bởi lẽ, nhờ sự khiêm tốn hạ mình của Đức Mẹ thể hiện qua hai tiếng "xin vâng" đã cứu thoát nhân loại khỏi sự cầm tù của tội lỗi và muôn người được cứu rỗi. Hai tiếng "xin vâng" nghe chừng thật tầm thường nhưng lại chất chứa một tình yêu bao la, một sự hy sinh tuyệt đối vì tình yêu cho nhưng không. 

Tràng chuỗi Mân Côi mà Đức Mẹ gửi tới cho chúng ta ẩn trong đó vang lên hai tiếng "xin vâng": xin vâng ra đi, xin vâng hy sinh, xin vâng đón nhận những đau khổ tột cùng nhất, xin vâng theo Chúa tới cùng, xin vâng vì tình yêu đích thực và vĩnh cửu. Tràng chuỗi Mân Côi chính là món quà tuyệt vời nhất, đẹp nhất mà Đức Mẹ ban tặng cho nhân loại. 

Lạy Mẹ Maria, con xin cám ơn Mẹ vì món quà tuyệt duyệt này. Xin thánh hoá đời sống chúng con bằng những chuỗi mân côi mà chúng con dâng lên Mẹ. Amen. 
0 nhận xét

Sự Ngạo Mạn Của Tri Thức

Mẩu Chuyện Nhỏ Của Nhà Bác Học Louis Pasteur

Trên chuyến tầu chạy từ ngoại ô vào trung tâm thủ đô Pari. Trong toa hạng hai, có một ông già ngồi bên cạnh một chàng sinh viên trẻ. Khi tầu chạy được một đoạn thì ông già từ tốn lấy ra trong túi một chuỗi hạt và chỉ ít phút sau ông đã chìm vào trong sự cầu nguyện. Anh sinh viên liếc nhìn tỏ ra khó chịu... Thời gian trôi đi, lúc lâu sau thấy ông già vẫn im lặng, thành kính, say mê lần hạt. Anh sinh viên khó chịu quá thốt lên:
- Này ông! Đến bây giờ ông vẫn còn tin vào sự vơ vẩn này ư?
Ông già từ từ nhìn lên và nhè nhẹ gật đầu:
- Vâng... Tôi vẫn tin, nhưng còn anh?
Anh sinh viên cười khẩy:
- Kể ra, hồi nhỏ tôi cũng có tin, nhưng bây giờ làm sao tôi có thể tin được, khi khoa học đã mở mắt cho tôi, đã khám phá ra những chân trời mới, đã cống hiến cho nhân loại...
Ông già giơ tay ngắt lời anh sinh viên:
- Này anh, anh vừa nói là khoa học đã khám phá ra những chân trời mới, vậy anh có thể cho tôi biết chân trời mới ấy là thế nào không?
Anh sinh viên sôi nổi quả quyết:
- Vâng... Nếu muốn, xin cứ cho tôi biết địa chỉ của ông, tôi sẽ giử đến cho ông một cuốn sách, khi đọc xong cuốn sách ấy, ông sẽ tức khắc bỏ những niềm tin vơ vẩn này đi ngay.
Ông già điềm tĩnh lấy ra tấm danh thiếp đưa cho anh sinh viên. Anh sinh viên đọc tấm danh thiếp, thoáng nhìn ông, bỗng ngượng tái mặt lẳng lặng bỏ sang toa khác. Trên tấm danh thiếp của ông già chỉ ghi vỏn vẹn có mấy chữ: Louis Pasteur - Viện trưởng Viện Hàn lâm Khoa học Pari

Câu truyện có một kết thúc thật bất ngờ và dí dỏm. Chàng sinh viên trẻ với thái độ kiêu căng kia bị một phen bẽ mặt vì không thể ngờ rằng ông già đang ngồi lần hạt kia lại chính là Louis Pasteur, một nhà khoa học vĩ đại của nước Pháp. Anh choáng ngợp một nhà khoa học tài giỏi như vậy lại có một đức tin mạnh mẽ vào Đấng mà anh ta đã chối bỏ từ lâu.

"Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: "Khốn cho ngươi, hỡi Khoradim! Khốn cho ngươi, hỡi Bétxaiđa!"(Lc10,13)
"Còn ngươi nữa, hỡi Caphácnaum, ngươi tưởng sẽ được nâng lên đến tận trời ư? Không, ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ!" (Lc10,15)

Đến với lời Chúa ngày hôm nay, Chúa Giêsu phê phán mạnh mẽ trước thái độ kiêu căng, tự mãn của các thành Khoradim, Bétxaiđa và Caphácnaum: "Khốn cho ngươi!" Các thành mà Chúa Giêsu nói đến đều là những thành lớn nằm dọc ven biển hồ Galilê, đây là các thành phố khá phồn thịnh, có trình độ tri thức và văn minh cao hơn các thành khác. Chính vì lẽ đó mà họ không tin vào những lời mà các môn đệ được sai đi giảng dạy, họ cứng lòng trước những phép lạ mà Chúa Giêsu đã làm. Thiên Chúa đã ban cho họ những điều kiện vật chất và tri thức hơn hẳn những thành khác nhưng thay vì cảm tạ Chúa và đón nhận đức tin thì họ lại loại bỏ và quay mặt lại với chính Đấng đã ban cho họ sự giàu có và tri thức.

Trong thế giới ngày nay, con người đang cố gắng loại bỏ Thiên Chúa bằng những phát minh, công nghệ hiện đại. Họ cố chứng minh những công trình mà Thiên Chúa đã tạo dựng, ngay cả công trình vĩ đại nhất chính là tạo dựng con người không phải do bàn tay Thiên Chúa mà là do một thụ thể, một hiện tượng mơ hồ nào đó làm nên. 

Lạy Chúa, chắc Chúa đau xót lắm vì sự kiêu căng, ngạo mạn của chúng con. Chúng con đã để vật chất xâm lấn tâm hồn chúng con mà quên đi Đấng đã ban cho chúng con những điều đó. Xin Chúa tha thứ và thương xót chúng con. Amen.

Behind The Web

Được tạo bởi Blogger.

Something